Thứ Ba, 18 tháng 9, 2012

Mâm bánh cam nuôi con bệnh, cháu thơ




Người ta thường gọi bà là dì bánh cam chứ ít ai biết tên thật của bà. Hàng ngày với chiếc xe đạp cà tàng, bà vẫn lọc cọc trên những tuyến đường của TP.Thủ Dầu Một kiếm từng đồng để nuôi người con gái bị bệnh và những đứa cháu còn quá thơ ngây.
Tai họa ập xuống
Bà Nguyễn Thị Kim Anh quê gốc ở Sóc Trăng. Ở quê do không có vốn và đất, bà phải làm nghề chặt lá dừa nước thuê. Công việc khó nhọc nhưng cũng không đủ ăn, đủ mặc dù bà đã lao động cật lực. Chồng bà mất cách nay đã 20 năm. Một mình bà phải tự bươn chải để chăm lo cho những đứa con còn thơ dại. Cách đây 2 năm, bà theo người con gái lên Bình Dương làm nghề bán bánh cam. Tuổi già không còn đủ sức làm những công việc nặng nhọc nên bà chọn làm nghề bán bánh cam. Hàng ngày, bà phải thức dậy từ 3 giờ sáng để nặn bột, chiên bánh đem bán. Từ sáng sớm, bà phải lọc cọc trên chiếc xe đạp rong ruổi trên các tuyến đường đến bán bánh tại các tiệm internet. Buổi trưa bà chỉ dám về phòng trọ nghỉ ngơi chút ít rồi lại tiếp tục công việc của mình. Bà nói, bà không biết trong một ngày đi được bao nhiêu cây số nhưng khi thấy mỏi chân thì ngồi lại nghỉ rồi lại tiếp tục đi tiếp. Bà chỉ nghỉ bán khi trời mưa quá lớn. Mỗi cái bánh bà bán 2.000 đồng, mỗi ngày dù cố gắng hết sức bà cũng chỉ có thể kiếm được vài chục ngàn đồng. Tưởng rằng cuộc sống cứ thế yên bình trôi qua nhưng không ngờ cách đây hơn 2 tháng tai họa lại ấp xuống gia đình của bà khi con gái của bà, chị Nguyễn Thị Kim Giang bất ngờ bị đột quỵ gây liệt nửa người. Chị Giang có 3 người con, làm nghề bán bánh và khoai lang tại đầu chợ Phú Hòa. Chồng chị đã bỏ bốn mẹ con chị cách đây 4 năm. Chị cũng phải một mình nuôi 3 đứa con nhỏ. Công việc bán bánh, bán khoai không được bao nhiêu tiền, các con của chị lại đang ở độ tuổi ăn tuổi chơi, gánh nặng với một người phụ nữ như chị là quá lớn. Những đứa con của chị cũng phải lần lượt nghỉ học do chị không đủ sức lo cho chúng. Do làm việc quá sức mà chị bị đột quỵ. Từ khi con gái bị đột quỵ, bao nhiêu gánh nặng lại chuyển qua hết cho bà. Bao nhiêu chi phí chăm lo cho con gái bệnh, tiền ăn cho các cháu lại đổ lên đôi vai của bà. Giờ đây đôi vai gầy guộc của bà lại càng trở nên còm cõi hơn với bao nhiêu gánh nặng đè lên.
 
Bà Anh mong con mau lành bệnh để chăm lo cho đàn con của mình
Ước mơ giản dị
Từ khi chị Giang bị đột quỵ, cả gia đình của chị lại chuyển vào ăn ngủ tại Bệnh viện Y học cổ truyền Bình Dương do phòng trọ bị người ta thu lại vì chị không đủ tiền để đóng tiền thuê phòng. Đứa con lớn của chị Giang thì đã đi làm công nhân nhưng cũng chỉ phụ giúp cho chị được chút ít, chứ không dư dả gì. Hai đứa con còn lại của chị Giang vẫn hồn nhiên vui đùa trong khi mẹ nó vẫn còn nằm trên giường bệnh. Chúng còn quá thơ dại để có thể biết được tình cảnh của mẹ nó bấy giờ. Khi được hỏi về hoàn cảnh gia đình, chị Giang đã rơi nước mắt. Chị không ngờ rằng mình lại rơi vào hoàn cảnh ngặt nghèo như bây giờ. Giờ đây mỗi trưa bà Anh lại gửi nhờ mâm bánh cam tại các tiệm internet để tranh thủ mang cơm vào cho con, cho cháu rồi lại tất tả đi bán bánh. Những đứa con khác của bà thì cũng đã có gia đình riêng và cuộc sống cũng còn nhiều khó khăn vì vậy mà cũng không phụ giúp được gì cho chị Giang. Rưng rưng nước mắt bà cho biết, số tiền dành dụm lâu nay tôi cũng đã dùng hết vào việc điều trị bệnh cho con. Giờ đây tôi cũng đã phải vay mượn hơn 10 triệu đồng để có tiền lo cho con, cháu. Muốn làm nhiều bánh hơn để có thêm tiền lo cho con nhưng làm nhiều thì lại bán ế. Giờ đây tôi sức cũng đã yếu, lại bị đau khớp, cao huyết áp, không biết còn trụ được bao lâu nữa. Còn chị Giang thì buồn rầu nói, lúc trước khi mới bị tôi đã bất tỉnh trong thời gian dài, giờ thì đỡ hơn nhưng vẫn chưa thể ngồi dậy được, đầu óc thì lúc nhớ lúc không. Tôi mong sao mình có thể đứng dậy và đi lại được để có thể tiếp tục bán bánh để nuôi con. Chia tay bà, tôi vẫn còn ấn tượng mãi với câu nói của bà. Bà nói giờ đây bà đã cảm thấy “đuối” quá rồi. Chỉ mong sao con gái mau lành bệnh để chăm lo cho con của nó. Bà nói mấy ngày nay bánh của bà lại bán ế, lại phải đi vay mượn để lo cho con, cho cháu.

Mơ ước về một ngày mai tươi sáng

 

 
Đầu năm học 2012-2013, Báo Bình Dương nhận được đơn “kêu cứu” của chị Lê Thị Bích Thủy nhờ báo hỗ trợ để chị trang trải học phí cho con là Lê Tuấn Anh, đang học lớp 10, trường THPT Nguyễn Đình Chiểu, kẻo con đường học tập của cháu bị lỡ dở.


Lần theo địa chỉ số nhà 20/13, ấp 2, xã Tương Bình Hiệp, TP.Thủ Dầu Một, chúng tôi tìm đến nhà chị Thủy trong một buổi chiều mưa rả rích. Chị Thủy đang đi làm công ở một vựa ve chai gần đó đến tối mịt mới về; cháu Tuấn Anh cũng đang học ở trường. Trong khi chờ đợi 2 nhân vật quan trọng, bà Nguyễn Thị Liên Pha, bà ngoại của Tuấn Anh bùi ngùi kể lại đoạn trường cuộc đời của con cháu mình. Chị Thủy bị chồng phụ bạc khi 2 con chưa bước qua tuổi mẫu giáo. Bơ vơ giữa đời, chị về sống với mẹ cho đến nay. Khi còn khỏe, bà Pha đi cắt lể kiếm tiền, phụ con gái nuôi 2 con. Nhưng nhiều năm nay do tuổi già, sức yếu bà không còn đi làm được nữa. Mấy tháng trước bà bị té gãy chân khiến cho gia đình càng khó khăn chồng chất. Còn chị Thủy, tài sản, vốn liếng không có, ngày ngày chị đi làm thuê ở một vựa ve chai kiếm tiền để nuôi 2 con ăn học. Hiện đứa con trai lớn đã đi làm nhưng cũng chỉ đủ lo cho bản thân. Hoàn cảnh gia đình chị Thủy hiện nay khá bi đát, với mức thu nhập chưa đến 60.000 đồng/ngày mà phải lo cho 3 người: 1 người già 73 tuổi, 1 đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn và bản thân chị, điều này quả là ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi. Bữa cơm gia đình thường xuyên chỉ có độc một món rau xào hoặc canh, họa hoằn mới có thêm được món mặn. Ăn uống kham khổ nhưng phải làm việc quần quật, khiến cho chị Thủy ngày càng gầy mòn. Buổi sáng, chị chỉ dám ăn 5.000 đồng bánh ướt, trưa ăn cơm nguội hoặc 3.000 đồng xôi cầm hơi. Đến chiều về nhà nhìn dáng chị đi liêu xiêu, người thì nhếch nhác bởi cả ngày “vật lộn” với mớ ve chai dơ bẩn. Quả thật, cuộc đời của người phụ nữ này sao chịu quá nhiều thiệt thòi, thiếu thốn. Sống trong sự thiếu thốn đến cùng cực, vậy mà chị vẫn chống chọi với đời để sống. Có lẽ nghị lực lớn nhất giúp chị vượt qua mọi khổ đau mà cuộc đời trớ trêu bắt chị phải đeo mang chính là Tuấn Anh, niềm hy vọng lớn nhất của chị.
 
Đại diện Báo Bình Dương trao tặng em Tuấn Anh 1 triệu đồng, giúp em trang trải phần nào chi phí học tập trong năm học mới 
Với Tuấn Anh, dù điều kiện học tập thua sút bạn bè, nhưng hàng năm em luôn là học sinh tiên tiến, được nhà trường khen thưởng hàng năm, năm học lớp 7 em còn được trường THCS Tương Bình Hiệp chọn đi dự Đại hội cháu ngoan Bác Hồ cấp thị xã. Nhắc đến Tuấn Anh cũng có nhiều nỗi niềm đáng để tâm sự lắm. Năm em học cấp II, do nhà quá nghèo, vì mặc cảm Tuấn Anh đã nghỉ học. 1 năm là quãng thời gian quá đủ để cậu bé suy nghĩ để vượt qua nghèo khó chỉ có con đường học vấn và em quyết tâm đi học trở lại. Bởi em suy nghĩ, nghèo không phải là cái tội, nếu không biết vươn lên để vượt qua số phận mới là kẻ hèn.
Năm nay, Tuấn Anh lên lớp 10, các khoản phí đầu năm cũng nhiều hơn. Trong mấy tháng hè em đi vẽ ở các cơ sở sơn mài, dành dụm được chút ít chỉ đủ mua sách vở, cặp, dụng cụ học tập. Vừa rồi để có trên 800.000 đồng cho em đóng tiền đầu năm, mẹ em đã phải chạy vạy vay mượn đủ chỗ mới có được. Rồi đây, chị Thủy cũng không biết tìm đâu ra để trả nợ, bởi lo cái ăn hàng ngày đã hụt hơi rồi. Khi được hỏi vì sao làm ở vựa ve chai cực, ô nhiễm mà tiền công thấp, sao không tìm việc khác làm? Chị Thủy buồn rầu nói: “Biết là vậy, nhưng nghỉ rồi biết làm gì, vì chị nay đã 53 tuổi, đâu ai thuê mướn, còn làm ở xí nghiệp thì cũng không ai nhận cả. Thôi thì, cố bấu víu mà làm tới đâu hay tới đó”. Bà Liên Pha, mẹ chị kể, có đêm thấy con nằm gác tay lên trán rồi bất chợt thốt lên: phải chi bây giờ trúng số! Dù biết rằng điều ước ấy thật khó xảy ra, bởi tiền không có ăn lấy đâu mà mua vé số, nhưng chị vẫn mơ ước về một ngày mai tươi sáng sẽ đến với gia đình chị.