Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

Con bị cắt chân rồi làm sao đi được, tía ơi!

Mới 9 tuổi đầu, cậu bé Võ Nguyễn Minh Thiện tạm trú 250/3/11 đường Yersin, phường Hiệp Thành, TP.Thủ Dầu Một đã phải mang trong mình căn bệnh ung thư xương quái ác. Cả ba và mẹ đều làm công nhân, thu nhập chỉ đủ lo cho cuộc sống nên việc chữa trị bệnh cho em hết sức khó khăn…
Anh Võ Minh Tùng - ba của bé Thiện hiện là công nhân phòng chống thất thoát nước tại Công ty Cấp thoát nước - Môi trường Bình Dương, làm việc quần quật cả ngày ngoài công trình với đồng lương 3 triệu đồng/tháng. Mẹ em - chị Nguyễn Thị Công Bình làm tạp vụ tại Ngân hàng Sài Gòn Công thương với mức lương khoảng 2 triệu đồng/tháng. Thu nhập của hai vợ chồng anh Tùng chỉ đủ để lo cuộc sống sinh hoạt cho gia đình nên lâu nay anh chị không dành dụm được gì nhiều. Dù không khá giả gì, nhưng cuộc sống của vợ chồng anh Tùng bên 2 đứa con trai kháu khỉnh rất đỗi hạnh phúc. Vậy mà, căn bệnh ung thư xương quái ác đã giáng xuống ngôi nhà nhỏ này một tai họa không ngờ.
Bé Thiện đã được phẫu thuật cắt bỏ chân phải để tránh di căn
 
Bé Thiện đã được phẫu thuật cắt bỏ chân phải để tránh di căn
Khoảng 1 năm trước, khi bé Thiện đang học lớp 3 thì bị đau chân. Thấy con kêu đau sau mỗi lần vui chơi chạy nhảy cùng bạn bè, ba mẹ Thiện mới đưa em đi khám. Lúc đó, bác sĩ nói em bị viêm xương. Điều trị hơn 3 tháng nhưng không thấy đỡ, ngược lại em còn kêu đau hơn. Thấy thế, ba mẹ lại đưa Thiện xuống Bệnh viện Chấn thương chỉnh hình TP.HCM, rồi đến Bệnh viện Nhi Đồng II TP.HCM khám và điều trị, nhưng vẫn không thuyên giảm. Lo lắng và không yên tâm về bệnh của con, vợ chồng anh Tùng lại đưa con đến Bệnh viện Columbia Asia (Bình Dương) chụp MRI. Lúc này, bệnh của bé Thiện được xác định là ung thư xương, với sự xuất hiện của một khối u nhỏ trong xương đùi bên phải.

Sau khi nhận được kết quả, bé Thiện được đưa xuống Bệnh viện Ung bướu (TP.HCM) điều trị. Đáng lẽ, năm nay bé Thiện vào lớp 4, nhưng phải nghỉ giữa chừng vì phải thường xuyên lên xuống bệnh viện điều trị. Một tháng bé Thiện phải nhập viện 2 lần để xạ trị, mỗi lần nằm viện theo dõi một tuần. Anh Tùng cũng phải nghỉ việc để theo con. Cuộc sống vốn đã chật vật, nay càng khó khăn hơn bởi tiền điều trị cho bé Thiện ngày một nhiều hơn. “Khi nào cháu đỡ đau thì chở cháu bằng honda cho đỡ tốn tiền, còn nếu cháu đau quá thì phải kêu taxi. Lâu nay, thu nhập của hai vợ chồng chỉ đủ trang trải cuộc sống và nuôi 2 đứa con đi học nên để có tiền cho cháu Thiện nhập viện, chồng em phải đi vay mượn khắp nơi. Mấy tháng nay anh phải xin nghỉ làm để đi theo lo cho con, nên cuộc sống càng khó khăn thêm… ”, mẹ cháu Thiện bộc bạch.
Hơn 1 tháng nay, bé Thiện phải nhập viện ung bướu để điều trị. Anh Tùng cho biết, bác sĩ chỉ định phải phẫu thuật sớm để tránh di căn. Khi chuẩn bị lên bàn mổ, cháu nói: Con sợ quá, tía ơi! (PV - ở nhà Thiện gọi ba là tía). Em động viên cháu, con chỉ vô chụp X.quang thôi, không có gì đâu. Đến khi phẫu thuật xong, tỉnh dậy thấy mình bị mất một chân, cháu trách rằng em đã lừa cháu và hỏi em: Chân con bị cắt vậy làm sao con đi được, tía ơi! Nghe con nói vậy, lòng em đau như cắt và không biết phải trả lời sao cho con hiểu. Nhìn con đau đớn em ước gì mình có thể đau thay cho con để con không phải chịu đựng nỗi đau quá sức này…”, anh Tùng nghẹn lời khi nói về con mình. Đối diện với những câu hỏi thơ ngây của đứa con bé nhỏ của mình, với nỗi đau mà con đang phải chịu đựng hàng ngày, người đàn ông trong anh Tùng cũng trở nên yếu đuối. Anh chỉ biết ôm con vào lòng, rồi an ủi con rằng: “Khi nào con khỏe lại, tía sẽ đi làm kiếm tiền lắp chân giả cho con đi. Rồi tía sẽ đưa con đi Đại Nam chơi như đã hứa…”. Nghe ba nói vậy, bé Thiện mới thôi không hỏi nữa, nhưng cháu trở nên buồn và ít nói hơn.
Để có tiền chạy chữa cho con trong thời gian qua, vợ chồng anh Tùng đã vay mượn hơn 50 triệu đồng. Bà con, bạn bè thương cho hoàn cảnh của anh chị và cháu Thiện nên cho mượn, khi nào có thì trả. Thế nhưng, việc điều trị cho cháu Thiện chưa biết đến khi nào mới dừng lại. Hiện bé Thiện đang nằm điều trị sau phẫu thuật tại Bệnh viện Nhi Đồng II (TP. HCM). Anh Tùng cho biết, sau phẫu thuật cháu phải nằm điều trị ở đây cho ổn định, sau đó mới chuyển sang Bệnh viện Ung bướu TP.HCM để điều trị tiếp. Cuộc sống của cả gia đình và bệnh tật của cháu Thiện giờ chỉ còn trông chờ vào 2 triệu đồng tiền lương của chị Bình, trong khi đó đã hết 800.000 đồng tiền nhà trọ. Để giúp cháu Thiện có thêm sức mạnh chống chọi với bệnh tật, cần có sự giang tay giúp đỡ của các nhà hảo tâm giàu lòng nhân ái. Sự tiếp sức đó sẽ giúp anh Tùng có thêm động lực làm việc kiếm tiền lắp cho cháu Thiện cái chân giả, cũng là cách giúp đứa con trai nhỏ của anh sớm tìm lại những ngày tháng tuổi thơ vui đùa hồn nhiên bên bạn bè và bước đi vững vàng trên đường đời sau này.
HỒNG THUẬN

Mẹ bị tai biến nuôi con bệnh tâm thần


Ở tổ 39, khu phố 3, phường Hiệp Thành (TP.Thủ Dầu Một) có gia đình bà Hà Thị Kim Lan hoàn cảnh rất thương tâm. Bà có 2 đứa con: đứa đầu bị bệnh tâm thần, đứa kế đang học lớp 12, chỉ còn bà là trụ cột của gia đình, nhưng trớ trêu thay, bà cũng bị liệt vì di chứng nặng nề của bệnh tai biến mạch máu não để lại.
 
 Bà Lan bên căn nhà xập xệ

Chúng tôi đến nhà bà đúng lúc người con Phan Trung Nghĩa, sinh năm 1985 dẫn mẹ đi mua thức ăn về. 2 con người không lành lặn, đứa con bị bệnh tâm thần dẫn người mẹ bị liệt đi giữa phố, ai thấy cũng nhói lòng. Về đến nhà, cậu hỏi mẹ: “Cột lại hả mẹ?” Đợi mẹ ừ một tiếng, như đứa trẻ lên 3, Nghĩa ngoan ngoãn tự cột mình vào dây đề phòng khi lên cơn em bị kích động, không làm chủ được bản thân. Bà Lan nói, những lúc tỉnh táo Nghĩa thường dẫn bà đi như một cách chuộc lỗi những khi cậu quậy phá, đập đồ đạc. Bà Lan chua xót kể lại, là một thanh niên bình thường, bỗng dưng đến năm 19 tuổi Nghĩa có những biểu hiện của căn bệnh tâm thần. Năm 2006 em bị một khối u não phải phẫu thuật, sau mổ căn bệnh không thuyên giảm mà ngày càng trầm trọng. Nhìn đứa con ngây ngây khờ dại, lòng người mẹ đau như cắt. Cuộc đời bà không mơ ước giàu có, cao sang, chỉ mong các con được mạnh khỏe học hành nên người, vậy mà…
Một đứa con bị bệnh tâm thần, đứa còn lại đang học phổ thông, bà chỉ mong sao mình được mạnh khỏe để lo cho các con. Nhưng họa đến gia đình bà đâu chỉ một lần. Năm 2009 bà bị tai biến mạch máu não, sau 5 tháng điều trị ở bệnh viện, bà trở về nhà với cơ thể không lành lặn: bị liệt một bên do di chứng của tai biến. Trụ cột gia đình lung lay, ngôi nhà nhỏ đã khó khăn càng thêm túng thiếu. Trước đây bà Lan công tác tại trường tiểu học Hiệp Thành, dù hiện tại bà Lan có lương hưu, nhưng vẫn không thấm vào đâu vì thuốc thang cho bà, cho Nghĩa và lo cho đứa con đang đi học. Bệnh tình của Nghĩa không ổn định, mỗi khi em lên cơn đi nằm viện phải đóng 50.000 đồng mỗi ngày, như vậy mỗi tháng cũng ngốn hết 1,5 triệu đồng, mẹ con bà Lan phải ăn uống tằn tiện hết mức. Những lúc như vậy dáng đi bà càng thêm xiêu vẹo vì ăn uống thiếu chất.
Căn nhà bà nằm trong một con hẻm trên đường Cách Mạng Tháng Tám. Ngôi nhà này gia đình bà thuê của Nhà nước, nay đã xuống cấp trầm trọng. Đến nhà bà Lan chúng tôi cảm nhận một không khí trầm buồn, u uất. Ngôi nhà luôn thiếu vắng tiếng cười, bởi số phận vốn dĩ đã không mỉm cười với gia đình bà. Với sức khỏe có hạn, chỉ còn một tay, một chân cử động được, bà Lan chỉ có thể nấu ăn cho các con mỗi ngày là đã giỏi lắm rồi. Cuộc sống gia đình bà bị đảo lộn kể từ khi bà Lan bị bệnh, mọi đồ vật trong nhà cũng vậy, giường ngủ, bếp núc được đưa lên phòng khách để bà thuận tiện mỗi khi cần dùng đến. Cũng vì nhà cửa bề bộn, bà ngại mỗi khi nhà có khách đến thăm.
Nói về người con kế Phan Xuân D. đang học lớp 12, từ khi anh trai, mẹ bị bệnh thì em không tránh khỏi cú sốc lớn, nhưng rồi dần dần em cũng lấy lại tinh thần, thay mẹ gánh vác việc nhà. Nhưng vốn là con trai, em không thể quán xuyến gia đình cho chu tất được như con gái, dù sao, đó cũng là nỗ lực lớn của em. Hiện em là niềm hy vọng lớn nhất của gia đình. Bởi như lời ước nguyện của bà Lan là, mong có một Mạnh Thường Quân hỗ trợ học bổng để D. học đến đại học, sau này có việc làm ổn định để lo cho người anh bệnh tâm thần. Đó cũng là tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời bà Lan.

Bà NGUYỄN THỊ THANH HƯƠNG, Chủ tịch UBND phường Hiệp Thành: Mong các nhà hảo tâm chia sẻ khó khăn với gia đình bà Lan
Hoàn cảnh gia đình bà Lan rất đáng thương, chồng mất, một mình bà nuôi 2 con, trong đó có một đứa bị bệnh tâm thần. Hiện tại sức khỏe bà yếu không thể làm thêm để tăng thu nhập. Trước hoàn cảnh khó khăn của bà Lan, địa phương xét trợ cấp xã hội cho Nghĩa 510.000 đồng/ tháng và 340.000 đồng/ tháng cho em D. Vào những dịp lễ, tết, đầu năm học mới, địa phương còn tặng quà cho gia đình bà. Hiện địa phương đã xem xét và sẽ xây dựng nhà đại đoàn kết trong thời gian sớm nhất để gia đình bà có chỗ ở tươm tất mà dưỡng bệnh. Qua đây, chúng tôi cũng mong các nhà hảo tâm chia sẻ khó khăn với gia đình bà Lan, giúp bà có điều kiện lo cho đứa con tâm thần và đứa con đang học phổ thông ăn học cho đến thành tài.

A.SÁNG

Thứ Năm, 22 tháng 11, 2012

Muốn kéo dài cuộc sống để được nhìn thấy con trưởng thành


(BDO) 36 tuổi, chị Lê Thị Cẩm Vân ở phường Chánh Nghĩa (TP.TDM) đã phải chạy thận nhân tạo hơn 6 năm nay. Mỗi ngày chị đi bán vé số để có tiền chạy thận, nhưng không biết sức khỏe sẽ “cho phép” chị gắn bó với công việc này đến lúc nào. Chị bảo, con trai duy nhất của chị năm nay đang học lớp 9 và ước mong lớn nhất của chị lúc này là “muốn có đủ tiền chạy thận mới có thể kéo dài cuộc sống để được nhìn thấy con trưởng thành”…
 
Chị Vân với 2 cánh tay đầy những vết mổ để đặt ống chạy thận. 
Hơn 6 năm trước, chị Vân thấy người hay mỏi mệt, tối không ngủ được và cổ họng rất khó thở nên đến bác sĩ khám. Chị như điếng cả người khi nghe bác sĩ bảo, chị bị suy thận mạn giai đoạn cuối. Phần vì sợ, phần vì lo không có tiền để chữa trị và con cái của mình sẽ ra sao. Chị đã bị suy sụp tinh thần trong một thời gian dài vì nghĩ rằng, mình mắc phải căn bệnh này rồi thì không thể nào chữa trị khỏi. Thế nhưng, chính tình yêu của người mẹ dành cho con đã giúp chị lấy lại niềm tin, và chị đã quyết định sẽ chống chọi với căn bệnh này đến cùng. Chị Vân kể: “Lúc đầu, vì buồn trong lòng nên ăn uống không được. Do đó, sức khỏe ngày càng yếu đi, việc đi lại rất khó khăn, đi đâu vài bước là phải nằm xuống nghỉ mệt. Thấy thế, ba má với mấy anh chị trong nhà khuyên chị ráng chống chọi với bệnh tật để sống với con. Lúc đó, chị suy nghĩ, nếu mình chết đi con mình sẽ phải bỏ học, rồi sinh ra hư hỏng… nên chị không muốn để mặc cho số phận nữa. Chị cố gắng tập luyện đi lại và dần dần thấy sức khỏe có đỡ hơn…”
Chị Vân cùng con trai hiện sống cùng ba má chị ở phường Chánh Nghĩa. Chị cho biết, lúc trước chị và chồng con sống trong một cái lều nhỏ. Hoàn cảnh gia đình khó khăn, 2 vợ chồng đều đi làm thuê nhưng cũng chỉ đủ đắp đổi qua ngày nên cái lều ngày càng rách nát. Mỗi khi mưa nước dột khắp nhà. “Sau khi bị bệnh, má chị sợ bệnh chị sẽ nặng hơn nếu sống trong cái lều ẩm thấp đó nên đưa chị và con trai về nhà sống chung. Ba chị năm nay 80 tuổi, còn má cũng 76 rồi nên chỉ đủ sức nuôi cơm chị và con mà thôi. Còn chồng thì vẫn ở trong cái lều đó, đi làm thuê cho người ta kiếm tiền lo cho con đi học. Các anh chị cũng đông nhưng ai cũng khó khăn nên không giúp được gì cho chị trong việc chữa trị bệnh…”, chị kể.
Hàng ngày, chị đi bán vé số để kiếm tiền chạy thận. Tuy nhiên, không phải khi nào đi bán cũng thuận lợi. Chị chia sẻ: “Nhiều hôm đi bán mệt quá, đi không nổi mình phải nhờ mấy người cùng đi bán lấy lại cho hoặc năn nỉ đại lý trả lại. Biết mình bệnh nên họ cũng thông cảm”
Lúc đầu, một ngày chị Vân chỉ bán được 10 tờ vé số vì việc đi lại còn mệt nhọc, sau đó mới tăng lên 20, 30 tờ và bây giờ là 50 tờ… Với 50 tờ vé số chị kiếm được 50.000 đồng tiền lời. Tất cả nguồn thu nhập ít ỏi đó đều tập trung cho việc chị đi chạy thận, nhưng vẫn không thể đủ. Ngoài chi phí chạy thận, lâu lâu chị lại phải tốn 2-3 triệu đồng phẫu thuật để đặt gim chạy thận. Bây giờ, 2 cánh tay của chị chỗ nào cũng có vết mổ.
Nhờ có thẻ BHYT người nghèo, mỗi lần chạy thận chị phải đóng thêm 235 ngàn đồng. Trung bình mỗi tuần chị kiếm được khoảng 300 ngàn đồng, nhưng chi phí chạy thận hơn 700 ngàn đồng. Có khi không có tiền đi chạy thận đúng định kỳ, mặt mày sưng phù, huyết áp cũng tăng lên rất mệt. Những lúc đó nằm ngủ không được nên chị thường phải ngủ ngồi. Chị đã nhiều lần thiếu tiền chạy thận nên phải ghi nợ viện phí và được bệnh viện “xóa nợ” một lần do thời gian ghi nợ quá lâu mà chị không có khả năng chi trả. Hiện tại, chị cũng đang ghi nợ viện phí gần cả tháng mà chưa có tiền trả. “Giờ chị sống nhưng không dám suy nghĩ, sợ suy nghĩ huyết áp lên cao bệnh sẽ nặng thêm. Chị chỉ cầu mong ngày nào cũng bán hết vé số để có tiền chạy thận và kéo dài cuộc sống để nhìn thấy con trưởng thành nên người… ”, chị Vân chia sẻ.
Hy vọng, qua bài viết này, sẽ có nhiều tấm lòng nhân ái chia sẻ với hoàn cảnh khó khăn của chị Vân để mong ước của người mẹ nghèo không may mắc phải căn bệnh nan y này trở thành hiện thực.

Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

Một đời gian truân


 
Sau lần bị té gãy chân cách đây mấy tháng, bà Hai (95 tuổi) không còn đủ  sức để đi lại. Suốt ngày, bà nhốt mình trong căn nhà bé tí, ngột ngạt. Ai  cho gì ăn đó, sống nhờ lòng thương của bà con lối xóm. Cuộc đời của bà  Hai là cả chuỗi ngày buồn tủi, đơn độc. 
Căn nhà của bà Võ Thị Hai (khu phố 14, phường Phú Cường, TP.TDM) nằm khuất trong một con hẻm nhỏ. Có thể nói, đây là căn nhà nhỏ nhất mà tôi từng được thấy, có tổng điện tích khoảng chừng 5m2. Căn nhà chỉ đủ kê tạm cái giường cùng vài vật dụng sinh hoạt nhỏ bé. Cái giường vừa là nơi để bà ngủ nghỉ, cũng là nơi tiếp khách, dùng làm bàn ăn, bàn trầu. Tù túng, chật chội và ẩm mốc đến mức khó thở, nhưng bà Hai đã gắn bó với nó hàng chục năm nay.
Bà Hai quê ở Bình Đại, Bến Tre. Năm 16 tuổi, bà lên Bình Dương tìm đường lập nghiệp, ở nhờ nhà người anh bà con. Và chính bà cũng không ngờ lần xa quê ấy đã vĩnh viễn không trở lại. Bà kể, sau khi lên Bình Dương được 2 năm thì lấy chồng, ông ấy làm ở bưu điện. Cuộc sống khá hạnh phúc, nhưng 2 người không có con. Năm bà tròn 37 tuổi thì chồng qua đời. Cũng năm ấy, bà theo hoạt động cách mạng cho đến ngày đất nước giải phóng. Bà từng chiến đấu ở nhiều chiến trường như Sông Bé, Biên Hòa, An Phú Đông... “Tôi học ít, nên chẳng hiểu biết nhiều. Sau ngày đất nước thống nhất, tôi đã làm thất lạc giấy tờ. Sau này, những người cùng thế hệ cũng đã già và chết, nên công lao không được ghi nhận”, bà Hai tâm sự.
 
 Căn nhà nhỏ của bà Hai không đủ chỗ cho 2 người khách

Nhớ lại những tháng ngày dài, bà Hai sụt sùi nước mắt. Gương mặt khô héo của bà lại càng buồn hơn. Bà cho biết, căn nhà ngày trước là cái chuồng heo cũ của một người tốt bụng, cho bà che chắn ở tạm. Sau này được xây tường kín đáo, rồi trở thành nhà. Ngày qua ngày, bà sống bằng công việc làm thuê, ai kêu gì làm đó. Khi thì giặt ủi, rửa chén ở chợ; có khi lại đi bưng bê, gánh nước, nhổ cỏ. Không ít lần bà cũng đã dành dụm được chút đỉnh để về thăm quê hương, người thân. Nhưng nghĩ lại cha mẹ đã mất, những người cùng trang lứa chẳng còn ai. Cứ chần chừ hết lần này đến lần khác và ý định một lần về thăm quê của bà nhanh chóng bị tuổi già đánh cắp. Hiện tại trí nhớ của bà còn minh mẫn, nhưng sức đã tàn.
 
Ăn trầu, thú vui duy nhất của bà Hai

Đã nhiều năm nay, bà Hai sống nhờ vào tiền trợ cấp người già của phường, nên không thể tránh khỏi bữa đói bữa no. Đặc biệt, những lúc ốm đau như hiện tại thì càng khó khăn gấp bội, chỉ nhờ vào lòng tốt của bà con lối xóm. Bà rất cần được sự mở rộng vòng tay từ các nhà hảo tâm.
QUANG TÁM

Cậu bé xương thủy tinh


Bệnh xương thủy tinh là căn bệnh hiếm gặp, việc chữa trị khá tốn kém. Vậy mà em Nguyễn Hữu Chiến, 14 tuổi, đang ngụ tại khu phố 9, phường Chánh Nghĩa (TP.TDM) lại vướng phải căn bệnh này. Gia đình em đã nghèo lại càng thêm khốn khó kể từ khi Chiến mắc bệnh.
Chị Nguyễn Thị Lệ Hằng, mẹ của Chiến buồn rầu kể lại, lúc mới sinh ra, Chiến vẫn bình thường như bao đứa trẻ khác. Đến năm em 2 tuổi, trong một lần mẹ đưa ra công viên chơi, Chiến bị té gãy chân phải bó bột. Trong vòng 5 năm, cứ vài tháng em lại té, lại bó bột. Thấy lạ, có người khuyên chị nên đưa con về Trung tâm Chấn thương chỉnh hình TP.HCM kiểm tra. Đưa con về đây chị mới tá hỏa khi biết con bị bệnh xương thủy tinh.
 
Tay chân Chiến bị biến dạng, không thể đi đứng được

Hoàn cảnh gia đình chị Hằng cũng lận đận lắm. Sau ngày giải phóng, cả nhà dắt díu nhau đi kinh tế mới. Chỉ sau thời gian ngắn gia đình lại đùm túm trở về thị xã. Nhà cửa không còn, cả gia đình phải sống ở vỉa hè ở đường Đinh Bộ Lĩnh, sau đó về ở trọ trên đường Thích Quảng Đức. Hiện nay, cả gia đình gồm 9 người đang ở nhà thuê tại phường Chánh Nghĩa, trong đó có 3 mẹ con chị Hằng. Do di chuyển nhiều nơi, nhà cửa không có nên đến giờ gia đình chị vẫn chưa có hộ khẩu. Đó là một thiệt thòi cho gia đình, vì dù biết là hộ nghèo nhưng địa phương khó lòng giúp đỡ. Chị Trần Thị Thu Hương, cán bộ xóa đói giảm nghèo cho biết, dù vậy vào những dịp tết thiếu nhi 1-6, trung thu, địa phương cũng dành những phần quà cho 2 con của chị Hằng.
Nhắc lại chuyện bệnh tình của cháu Chiến, chị Hằng nói tiếp, lần đi khám bệnh cho cháu ở trung tâm chấn thương chỉnh hình, bác sĩ bảo rằng, muốn cháu không bị gãy xương cần phải được phẫu thuật gắn nẹp inox vào chân. Chi phí cho ca mổ là không nhỏ, trong khi chị một thân một mình đi bán vé số nuôi 2 con nhỏ lấy đâu có tiền phẫu thuật cho con. Nhưng số phận cũng mỉm cười với con chị khi chương trình “Khát vọng sống” của Đài Phát thanh - Truyền hình Bình Dương biết chuyện đã vận động các nhà hảo tâm hỗ trợ toàn bộ chi phí ca phẫu thuật. Từ đó, em không còn bị gãy chân nữa. Tuy nhiên, cứ mỗi tháng chị phải đưa con về thành phố tái khám, mỗi lần như vậy chi phí thuốc men mất 1,5 triệu đồng. Một thân nuôi 2 con nhỏ, một đứa bệnh xương thủy tinh, đứa đang học lớp 2, với bao nỗi lo toan đè nặng trên vai khiến người mẹ ngày càng gầy nhom. Cứ mỗi lần sắp đến ngày đưa con đi khám chị lại đứng ngồi không yên. Thấy hoàn cảnh túng bấn của mẹ con chị, bà con xóm giềng thương tình góp người 50.000 đồng, người 100.000 đồng giúp đỡ chị.
Với em Chiến, vì bệnh nên chưa một lần em được bước chân đến trường. Em tâm sự: “Nhìn bạn bè cùng trang lứa tung tăng vui đùa và đi học, em thèm khát lắm. Lẽ ra ở tuổi này em được đi học và phụ giúp mẹ việc nhà thì hạnh phúc biết bao”. Chỉ nói được mấy câu, mắt cậu bé đã cụp xuống. Hiện tại chân Chiến không còn bị gãy nữa, nhưng theo năm tháng, đôi chân của em cong như vòng kiềng do bị biến dạng nặng không thể đi lại được. Nhìn em bò quanh quẩn trong nhà như đứa trẻ, chúng tôi vô cùng xót xa. Để chân em không còn bị gãy, trước đây em được bác sĩ phẫu thuật, cứ mỗi chân cưa 4 đoạn bắt ốc, bây giờ do chân ngày càng cong, những chỗ ấy nhô lên cấn vào da thịt rất đau. Bác sĩ cho biết, Chiến cần phải phẫu thuật thay xương nhân tạo, nếu không lâu ngày xương bị cong xỉa vào thịt. Việc phẫu thuật cho con trong lúc này đối với chị Hằng là điều không tưởng. Bởi hiện tại, chị đi làm việc nhà thuê cho nhiều nơi, mỗi tháng chưa đến 3 triệu đồng, chi phí thuốc men của Chiến đã ngốn hơn nửa, còn lại lo cái ăn cho 3 mẹ con chưa đủ làm gì có dư mà dám nghĩ đến chuyện phẫu thuật. Dù rất thương con nhưng chị đành nhìn con mà nuốt nước mắt vào lòng, bởi: “lực bất tòng tâm”.
Cuộc sống của Chiến hiện giờ quá mong manh. Qua chương trình này, chúng tôi mong muốn bạn đọc gần xa hãy dang rộng vòng tay cứu lấy cuộc đời em. Bởi tuổi đời của Chiến còn rất nhỏ, em cần được hưởng thụ những điều tốt đẹp ở cuộc đời này, mà từ trước đến nay em chưa một lần được chạm đến.
A.SÁNG

Hy vọng mong manh


 
Tôi đã tiếp xúc với nhiều bệnh nhân ung thư, nhưng với trường hợp của chị Lưu Lệ Kim, điều dưỡng Bệnh viện Đa khoa tỉnh cứ làm tôi xót xa mãi. Căn bệnh đã bào mòn sức khỏe chị đến xác xơ, tiều tụy và đẩy gia đình đến chỗ khó khăn.
 
Từ ngày bệnh trở nặng, chị Kim về nhà mẹ ruột ở khu phố 2, phường Phú Cường, TP.TDM để mẹ chị tiện việc chăm sóc. Trong căn nhà khoảng chừng 20m2 và thêm gác lửng nhưng có đến gần 10 người sinh sống. Nghe có người đến thăm, chị khó nhọc bước xuống cầu thang. Thật không thể nhìn ra cô điều dưỡng năng nổ ngày nào, giờ đây trở nên tiều tụy, xanh xao đến vậy. Với hơi thở gấp, chị kể cho chúng tôi nghe về căn bệnh của mình.
 
 Căn bệnh đã bào mòn sức khỏe chị Kim thế này đây

Cách nay 2 năm, trong một lần tắm, vô tình chị Kim phát hiện có khối u ở vú. Lo lắng có chuyện không hay, chị liền về TP.HCM khám bệnh. Khi nghe bác sĩ thông báo bị ung thư, chị như muốn quỵ xuống, trời đất tối sầm. Nhưng cũng may là bệnh mới ở giai đoạn đầu. Sau một thời gian điều trị, vừa phẫu thuật, vô thuốc, căn bệnh đã ổn. Sau 2 năm điều trị, tưởng chừng căn bệnh đã dứt, nào ngờ lại bộc phát dữ hơn. Hiện chị đang hóa trị đợt thứ 3. Cứ mỗi lần vô thuốc là sức khỏe chị thêm suy kiệt, phải nghỉ ngơi vài ngày mới lấy lại sức thì lại tiếp tục vô toa thuốc kế tiếp. Ai đã mắc căn bệnh ung thư, dù gia đình có giàu có, nhưng với thời gian điều trị kéo dài thì chẳng mấy chốc túi tiền cũng cạn kiệt. Với chị Kim, hoàn cảnh gia đình chị vô cùng khó khăn, nhà cửa chưa có, công việc làm của chồng không ổn định nên gần như đồng lương của chị là thu nhập chính của gia đình. Từ khi chị mắc bệnh, tiền bạc trong nhà cứ lần lượt đội nón ra đi. Bà con họ hàng thương tình cho mượn tiền đi trị bệnh, dù biết chị khó có khả năng chi trả. Chị cho biết, mỗi đợt điều trị 20 triệu đồng, bảo hiểm y tế thanh toán 50%, phần còn lại chị tự lo. Giờ đây, căn bệnh của chị ngày càng trầm trọng, đã di căn sang nhiều bộ phận khác trong cơ thể khiến cho chị vô cùng đau đớn. Ăn, ngủ không được, người chị ngày càng gầy yếu, sức khỏe suy kiệt. Ngồi trò chuyện với chúng tôi, dù cố kìm nén nhưng chị cứ ôm ngực nhăn nhó.
Có một điều lạ là chị Kim không muốn cho mọi người biết mình mắc bệnh hiểm nghèo. Dù chị không lý giải được lý do vì sao muốn giấu mọi người, nhưng qua cách tâm sự, tôi biết chị mặc cảm, không muốn ai thương hại mình. Cũng vì lý do này mà khi mới phát bệnh, chị âm thầm đi điều trị mà không báo cho bệnh viện biết. Dù vậy, đồng nghiệp cũng đoán ra, nhưng vì thấy chị mặc cảm nên chỉ biết nhìn chị bằng ánh mắt e ngại. Đến khi bệnh tái phát gia đình đưa chị lên bệnh viện cấp cứu, lúc này mọi người mới gom góp tiền giúp chị chữa chạy bệnh. Căn bệnh hành hạ như vậy nhưng chị vẫn gắng sức vừa trị bệnh vừa đi làm để có thêm thu nhập trang trải chi phí trị bệnh. Từ đầu tháng 9 đến nay, do sức khỏe quá suy kiệt, chị Kim đã nghỉ ở nhà dưỡng bệnh. Chị Nguyễn Thị Mai, điều dưỡng trưởng khu khám bệnh đa khoa tỉnh nhận xét: “Biết hoàn cảnh gia đình Kim khó khăn, bệnh viện và đông đảo đồng nghiệp đã giúp đỡ cô khá nhiều. Điều dưỡng Kim nhiệt tình, tận tụy với công việc nên được bệnh nhân quý mến. Năm 2013 là cô đủ thời gian nhận Kỷ niệm chương Vì sự nghiệp bảo vệ và chăm sóc sức khỏe nhân dân”.
Dù bị bệnh tật hành hạ nhưng chị Kim vẫn còn hy vọng bệnh thuyên giảm để chị có sức khỏe lo cho đứa con trai nhỏ ăn học đến nơi đến chốn. Để hy vọng của chị không tắt, rất cần sự đồng cảm, sẻ chia, giúp đỡ của bạn đọc gần xa.
H.THÁI

Thứ Ba, 18 tháng 9, 2012

Mâm bánh cam nuôi con bệnh, cháu thơ




Người ta thường gọi bà là dì bánh cam chứ ít ai biết tên thật của bà. Hàng ngày với chiếc xe đạp cà tàng, bà vẫn lọc cọc trên những tuyến đường của TP.Thủ Dầu Một kiếm từng đồng để nuôi người con gái bị bệnh và những đứa cháu còn quá thơ ngây.
Tai họa ập xuống
Bà Nguyễn Thị Kim Anh quê gốc ở Sóc Trăng. Ở quê do không có vốn và đất, bà phải làm nghề chặt lá dừa nước thuê. Công việc khó nhọc nhưng cũng không đủ ăn, đủ mặc dù bà đã lao động cật lực. Chồng bà mất cách nay đã 20 năm. Một mình bà phải tự bươn chải để chăm lo cho những đứa con còn thơ dại. Cách đây 2 năm, bà theo người con gái lên Bình Dương làm nghề bán bánh cam. Tuổi già không còn đủ sức làm những công việc nặng nhọc nên bà chọn làm nghề bán bánh cam. Hàng ngày, bà phải thức dậy từ 3 giờ sáng để nặn bột, chiên bánh đem bán. Từ sáng sớm, bà phải lọc cọc trên chiếc xe đạp rong ruổi trên các tuyến đường đến bán bánh tại các tiệm internet. Buổi trưa bà chỉ dám về phòng trọ nghỉ ngơi chút ít rồi lại tiếp tục công việc của mình. Bà nói, bà không biết trong một ngày đi được bao nhiêu cây số nhưng khi thấy mỏi chân thì ngồi lại nghỉ rồi lại tiếp tục đi tiếp. Bà chỉ nghỉ bán khi trời mưa quá lớn. Mỗi cái bánh bà bán 2.000 đồng, mỗi ngày dù cố gắng hết sức bà cũng chỉ có thể kiếm được vài chục ngàn đồng. Tưởng rằng cuộc sống cứ thế yên bình trôi qua nhưng không ngờ cách đây hơn 2 tháng tai họa lại ấp xuống gia đình của bà khi con gái của bà, chị Nguyễn Thị Kim Giang bất ngờ bị đột quỵ gây liệt nửa người. Chị Giang có 3 người con, làm nghề bán bánh và khoai lang tại đầu chợ Phú Hòa. Chồng chị đã bỏ bốn mẹ con chị cách đây 4 năm. Chị cũng phải một mình nuôi 3 đứa con nhỏ. Công việc bán bánh, bán khoai không được bao nhiêu tiền, các con của chị lại đang ở độ tuổi ăn tuổi chơi, gánh nặng với một người phụ nữ như chị là quá lớn. Những đứa con của chị cũng phải lần lượt nghỉ học do chị không đủ sức lo cho chúng. Do làm việc quá sức mà chị bị đột quỵ. Từ khi con gái bị đột quỵ, bao nhiêu gánh nặng lại chuyển qua hết cho bà. Bao nhiêu chi phí chăm lo cho con gái bệnh, tiền ăn cho các cháu lại đổ lên đôi vai của bà. Giờ đây đôi vai gầy guộc của bà lại càng trở nên còm cõi hơn với bao nhiêu gánh nặng đè lên.
 
Bà Anh mong con mau lành bệnh để chăm lo cho đàn con của mình
Ước mơ giản dị
Từ khi chị Giang bị đột quỵ, cả gia đình của chị lại chuyển vào ăn ngủ tại Bệnh viện Y học cổ truyền Bình Dương do phòng trọ bị người ta thu lại vì chị không đủ tiền để đóng tiền thuê phòng. Đứa con lớn của chị Giang thì đã đi làm công nhân nhưng cũng chỉ phụ giúp cho chị được chút ít, chứ không dư dả gì. Hai đứa con còn lại của chị Giang vẫn hồn nhiên vui đùa trong khi mẹ nó vẫn còn nằm trên giường bệnh. Chúng còn quá thơ dại để có thể biết được tình cảnh của mẹ nó bấy giờ. Khi được hỏi về hoàn cảnh gia đình, chị Giang đã rơi nước mắt. Chị không ngờ rằng mình lại rơi vào hoàn cảnh ngặt nghèo như bây giờ. Giờ đây mỗi trưa bà Anh lại gửi nhờ mâm bánh cam tại các tiệm internet để tranh thủ mang cơm vào cho con, cho cháu rồi lại tất tả đi bán bánh. Những đứa con khác của bà thì cũng đã có gia đình riêng và cuộc sống cũng còn nhiều khó khăn vì vậy mà cũng không phụ giúp được gì cho chị Giang. Rưng rưng nước mắt bà cho biết, số tiền dành dụm lâu nay tôi cũng đã dùng hết vào việc điều trị bệnh cho con. Giờ đây tôi cũng đã phải vay mượn hơn 10 triệu đồng để có tiền lo cho con, cháu. Muốn làm nhiều bánh hơn để có thêm tiền lo cho con nhưng làm nhiều thì lại bán ế. Giờ đây tôi sức cũng đã yếu, lại bị đau khớp, cao huyết áp, không biết còn trụ được bao lâu nữa. Còn chị Giang thì buồn rầu nói, lúc trước khi mới bị tôi đã bất tỉnh trong thời gian dài, giờ thì đỡ hơn nhưng vẫn chưa thể ngồi dậy được, đầu óc thì lúc nhớ lúc không. Tôi mong sao mình có thể đứng dậy và đi lại được để có thể tiếp tục bán bánh để nuôi con. Chia tay bà, tôi vẫn còn ấn tượng mãi với câu nói của bà. Bà nói giờ đây bà đã cảm thấy “đuối” quá rồi. Chỉ mong sao con gái mau lành bệnh để chăm lo cho con của nó. Bà nói mấy ngày nay bánh của bà lại bán ế, lại phải đi vay mượn để lo cho con, cho cháu.